Các bạn trẻ hiện nay đang có xu hướng “lên đường” – thuật ngữ để chỉ những người trẻ mong muốn đi khắp nơi để khám phá cuộc sống, để tự khẳng định giá trị bản thân. Các Aptechite tại Aprotrain-Aptech chúng tôi cũng đã thực hiện một chuyến lên đường như thế, nhưng điểm đến chúng tôi chọn lại khá đặc biệt: Làng Hữu Nghị – mái nhà của những em nhỏ là nạn nhân của chất độc màu da cam. Dưới đây là ghi chép của một thành viên trong đoàn, bạn Bích Thuỷ – lớp C0608G.
Aptechite cùng sẻ chia cuộc sống
“Chúng ta ai cũng biết về chất độc da cam, ai cũng biết những di chứng của nó để lại trên con người, sinh vật, ai cũng biết rất nhiều những nỗi đau của những em bé bị chất độc da cam từ bố, từ ông đi chiến trường… Nhưng đã bao giờ bạn thật sự làm một việc gì đó để giảm bớt nỗi đau đó chưa?
Chúng tôi, các Aptechite của Aprotrain-Aptech đã đến với làng trẻ em Hữu nghị để thấm thía, cảm thông và chia sẻ với những em nhỏ bị ảnh hưởng của chất độc da cam, để biết trân trọng hơn sự lành lặn mình đang có, để đem lại cho các em chút niềm vui.
Chúng tôi đến làng Hữu Nghị trong một ngày mưa xuân. Trong nhóm chúng tôi, có người mới đến lần đầu, có người đã đến rồi, nhưng không ai là không hào hứng. Hào hứng lắm chứ, được đem tấm lòng nhỏ bé của mình đến chia sẻ với những người thực sự cần.
Ban đầu, cũng có người còn nghi ngại rụt rè khi nghĩ về những khuôn mặt, những thân hình dị dạng, nhưng chúng tôi vẫn lên đường, vì biết rằng sẽ chẳng có khoảng cách giữa người với người, chẳng có khoảng cách nào giữa những tấm lòng. Chúng tôi đi….trời mưa xuân lất phất.
Dắt xe vào cổng làng trẻ, một nhóm em nhỏ nhìn chúng tôi, ánh mắt tò mò. Nhưng chúng tôi nhanh chóng học được cách hoà nhập ở đây: Hãy nắm tay cho các em, các em sẽ trả lại cho bạn một nụ cười, một cái bắt tay ấm cúng, một cái ôm thắm thiết…
Chúng tôi thật xúc động khi một em gái nhỏ nói: “Chị chỉ đi với em thôi, chị không đi với các bạn nhé!!!”. Em chẳng ích kỉ đâu, em chỉ cần một bàn tay ấm dắt em, em chỉ cần một cái nhìn thân thiện cho riêng em. Chúng tôi rưng rưng khi thấy một em gái chân tay đều run rẩy, không nói được rõ tiếng nhưng vẫn cố phát âm tên mình, vẫn muốn khẳng định cho mọi người biết cái tôi cá thể của em. Và tôi tin rằng nếu biết lắng nghe, các bạn sẽ nghe được những gì em nói.
Đến với trại trẻ, Aptechite chúng tôi phải biến mình thành ngốc nghếch. Vì sự ngốc nghếch sẽ đem lại nụ cười và cả sự tự tin cho người khác nữa. Khi được một cậu nhóc ôm chầm lấy từ sau lưng, cậu bé hỏi: “Chị có biết em là ai không?”. Thật dễ trả lời, nhưng đừng vội nhé. Nếu bạn trả lời rằng ai thế nhỉ , sao tôi không được biết thì em sẽ mừng rỡ hơn rất nhiều lần câu trả lời thông thường vì em nghĩ mình thật “siêu”.
Lần đầu tiên chúng tôi thấy những hình ảnh chân thật của một “bạn” đã 27 tuổi, nhưng cái tuổi lại dưới thân hình và nhận thức của một đứa trẻ lớp 1, của những bạn cố “nói chuyện” với mọi người bằng tay, thấy những bàn chân đi không đủ vững chãi, đôi mắt màu xanh dương nhưng ngây dại vô cùng… Chúng tôi cảm nhận sự may mắn quá lớn của mình. Chúng tôi lành lặn, có thể lớn lên, có thể chạy nhảy…
Một ngày vui chơi cùng các em. Chúng tôi thấy mình lớn lên rất nhiều. Chủ nhật này (18/3/2007), chúng tôi đã lên kế hoạch sẽ trở lại với các em, mang theo những món quà tự quyên góp và thêm nhiều người bạn nữa. Chắc chắn thế!”
* Nếu bạn muốn quyên góp quà và tham gia chuyến đi làng Hữu Nghị vào ngày Chủ nhật (18/3/2007), xin liên hệ trực tiếp với: Ms Hương – Phụ trách Quan hệ học viên Trung tâm Đào tạo Lập trình viên Quốc tế Aprotrain-Aptech / Tel: 04.762 36 54.
Theo Aprotrain-Aptech