Mấy hôm nay, dân tình tại Aprotrain-Aptech Hà Nội xôn xao và xúc động trước một bức thư của một thành viên trẻ. Không ai nghĩ rằng một teen, mà lại là “boy”, lại có khả năng viết lách “tình củm” đến thế.
Bức thư gây xúc động diễn đàn Aprotrain-Aptech
Mặc dù tác giả tự nhận thư của mình là “Bài chém gió trước khi bảo lưu của C0711I0450, nhớ mọi người lắm lắm…” nhưng “gió” đâu chưa thấy mà chỉ thấy nhiều thành viên của gia đình Aprotrain-Aptech bồi hồi, xúc động sau khi đọc xong bài viết này.
Bài viết đăng vào lúc 19:07 ngày 29/11/2008 trong mục “Học viên giao lưu” trên Public Folder, website nội bộ của trung tâm. Chúng tôi xin trích đăng nguyên văn bức thư (trừ việc sửa một vài lỗi chính tả và cách dòng cho dễ đọc)
“From: Đỗ Đức Anh
Posted At: 29 November 2008 19:07
Posted To: 6. Học viên giao lưu
Conversation: Bài chém gió trước khi bảo lưu của C0711I0450, nhớ mọi người lắm lắm…
Subject: Bài chém gió trước khi bảo lưu của C0711I0450, nhớ mọi người lắm lắm…
Ây da, lâu lắm rồi mình không lên Public Folder, mải làm project quá nên quên mất không lên chém gió. Bây giờ mình đã bảo vệ xong và phải làm đơn bảo lưu để đi ôn thi ĐH…
Mình là thành viên nhỏ tuổi nhất lớp C0711I, biệt danh là “Lợn”, thật khó hiểu vì cả lớp đều được đặt những biệt danh toàn “động từ”, trong khi đó tôi và một thành viên khác lại đặt là “danh từ” mà đau lòng nhất là tôi bị đặt cái biệt danh “đầy cá tính” như vậy. Lớp tôi là một tập thể vui vẻ, luôn có tiếng cười tuy học hơi lười làm các thầy phải đau đầu, anh “Mó” lớp trưởng quả là thật vất vả đều điều hành bọn tôi.
Tôi nhớ từ khi mới bước vào đây, tôi bỡ ngỡ trước hai phòng máy với những dàn máy dài y hệt như quán Game, mà kiếm đâu ra Game? Toàn những chương trình coding, quản trị xổ ra những ký tự xanh đỏ trên màn hình. Với niềm đam mê tin học, tôi dần làm quen với những đoạn code lạ hoắc, phức tạp hơn cả món Pascal mà tôi học ở trường hồi đó, tôi rất khoái trí khi nhìn thấy những con số hiện ra chính xác, những khối màu, hình ảnh thay đổi, dãn nở kỳ lạ mà tất cả lại là tự tay tôi làm lên, tất cả những cái đó trước kia tôi luôn thắc mắc hem hiểu vì sao nó kỳ diệu như thế?!.
Vậy là năm tháng trôi qua, những lần đi chơi cùng lớp, dịp Trung Thu say mèm làm bố một phen phát hoảng… Rồi tôi làm quen những người bạn mới, hầu hết họ đều hơn tuổi tôi và đang học Đại Học, họ rất vui tính và tình cảm, hôm tôi say họ đã giúp tôi tránh gió, lúc tôi buồn họ ôn tồn hỏi han, và luôn giúp đỡ tôi trước những đoạn code khó, tất cả ghi sâu trong tôi những kỷ niệm đẹp và mãi mãi đẹp…
Kỳ project đến, bọn tôi làm việc nhóm, khi tôi mới vào đây tôi đã nghe nói đến project, thế nên tôi có chút phần lo sợ, cho dù tôi đã từng làm việc nhóm nhiều lần trước, và lên thuyết trình không ít lần. Thầy Toàn đã hướng dẫn lớp tôi làm dự án, quả thực tôi rất “khoái” thầy vì khác với các thầy hướng dẫn project khác rất nóng tính, thầy rất dễ tính và hướng dẫn tận tình. Thời gian này quả là thời gian khó khăn với chúng tôi, ngoài công việc thường ngày, chúng tôi phải lao vào sưu tầm code, học thêm code, cày ASP với cường độ khủng khiếp, đã có nhiều người bỏ cuộc, những ai còn trụ lại đều thở không ra hơi, lau mồ hôi liên tục vì những dòng báo lỗi chi chít màn hình. Vì vụ lụt lịch sử, vì tình đoàn kết cả lớp đồng cảm với hai nhóm làm chậm, chúng tôi lùi ngày bảo vệ về ngày 29/11. Tất cả tưởng chừng đơn giản khi Site bọn tôi sắp hoàn thiện, trong khi nhóm anh Vinh còn đang kêu ca.
Ngay trước hôm bảo vệ xuất hiện một sự cố, các files bọn tôi công lao bao lâu nay bị thay thế bởi những file lỗi của chúng tôi trước đó, chúng tôi đã ra sức đấu chọi với thời gian và tốc độ mạng chậm đến đáng sợ khi có hơn chục máy tính truy cập vào cái máy Windows XP lab226 để làm project, tất cả đều đã sửa gần xong, chức năng còn thiếu đã làm thêm một ít, nhưng tất cả đều đã gần như hỏng, hầu hết các chức năng đều lỗi…
Bảo vệ với nỗi buồn, bố tôi có trong lễ bảo vệ, đã cổ vũ tôi, góp ý tôi rất nhiều. Tôi thực sự cảm ơn bố. Bố tôi nói rằng hệ thống con cũng ổn, không đến nỗi false…
Bây giờ đã 7 giờ tối, còn 3 tiếng nữa tôi phải chia tay nơi này để ôn thi, một con đường tôi đã chọn, con đường bố tôi kỳ vọng, rồi khi thi ĐH xong tôi sẽ quay trở lại đây, học tiếp hay bảo vệ lại cũng được, vì ở nơi đây tôi cảm thấy ấm áp như một gia đình, nơi mọi người yêu thương giúp đỡ nhau, tôi sẽ giữ kỷ niệm nơi này trong trái tim…
Tạm biệt Aptech, một ngày kia tôi sẽ trở về…”
PV